Trong thế giới văn minh ngày nay không thể chấp nhận hình thức kỷ luật con người bằng roi vọt. Vì vậy, ngôi trường hạnh phúc với tôi trước hết phải là “ngôi trường an toàn” theo đúng cả nghĩa đen và nghĩa bóng.
Tôi đọc bài viết ‘Trước hết, xin phụ huynh hãy trả lại vai trò người thầy cho chúng tôi’ trên VietNamNet. Trong bài viết, tác giả “than thở” đại ý rằng vì phụ huynh không cho… ”đánh” con em họ nên giáo viên thất vọng.
Còn tôi thì thất vọng vì chính quan điểm của giáo viên này, cũng là đại diện cho phần lớn quan điểm giáo dục của chúng ta trong nhiều thế hệ qua.
Hồi nhỏ bà tôi kể: Bà học trường nữ, (hồi đó nam và nữ không học cùng nhau), nếu thầy giáo ra bài mà không thuộc thì bắt quỳ lên vỏ mít (có gai nhọn), rồi đặt chiếc thước lên đầu, nếu để thước rơi thì thầy sẽ dùng thướt vụt cho. Bà lấy làm trân trọng sự nghiêm khắc đó của thầy, coi đó là lẽ tự nhiên.
Trong nhà tôi, các thế hệ từ bố tôi, đến chúng tôi sau này, không ai không thuộc bài thơ (vè) Đạo thờ thầy do bà truyền dạy lại:
Bà tôi là những phụ nữ hiếm hoi thời đó được đi học. Bà thuộc nhiều bài mà đến mãi sau này bà con đọc làu làu cho chúng tôi nghe làm mấy đứa cháu như tôi rất thích thú. Kiểu như: Thanh Hóa là tỉnh đất rộng người đông, phía Bắc giáp địa hạt Sâm Nứa, phía Nam giáp tỉnh Nghệ An, phía Đông giáp Vịnh Bắc Kỳ, Phía Tây giáp Ninh Bình, Hòa Bình, Sơn La….
Sự yêu kính thầy cô như là đạo lý căn cốt mà tôi, thế hệ chúng tôi tự nguyện đón nhận, không cần bàn cãi. Điều đó tạo nên nền tảng xã hội thân thiện, trên dưới, con người sống với nhau trọng tình trọng nghĩa.
Tại sao thế hệ bà tôi lại dễ dàng chấp nhận để thầy “đ.á.nh” cho như vậy mà vẫn cam chịu, thậm chí lấy làm hạnh phúc? Bởi vì thầy .“đá.nh” là vì yêu mà đánh. Bởi vì bối cảnh xã hội khi đó đã chấp nhận sự bất bình đẳng giữa con người với con người.
Rõ ràng trong thế giới văn minh ngày nay không thể chấp nhận hình thức kỷ luật con người bằng roi vọt. Vì vậy, ngôi trường hạnh phúc với tôi trước hết phải là “ngôi trường an toàn” theo đúng cả nghĩa đen và nghĩa bóng.